Đoàn Minh Hằng | Những bài thơ hay về tình yêu,về mẹ

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Giá em biết xa nhau là nhớ



Em nhớ anh trong căn bếp nhỏ
Em loanh quanh hoài, đàn kiến cũng loanh quanh
Nào ai biết… Giá như trời đừng xanh
Và giá như… là em… đừng nhớ
Thì bếp lửa chắc cùng ngừng trăn trở
Chẳng thể làm món em nấu sục sôi
Em nhớ anh… đã trót nhớ anh rồi
Trong căn bếp thời gian trôi chầm chậm
Em đã trót nhớ ánh mắt nhìn đầm ấm
Trót nhận ra… xa là nhớ khôn cùng
Sao những lúc mình dạo bước đi chung
Em không biết là mình sẽ nhớ
Cái bếp lửa vẫn không ngừng trăn trở
Đàn kiến vàng vẫn lặng lẽ đi quanh
Mùi thức ăn thơm một vị ngọt lành
Giá em biết xa nhau là rất nhớ….

Thơ buồn Phố


Phố không dành cho những kẻ làm thơ
Bởi phố qúa ồn ào và dòng người vội vã
Đi giữa phố ta như người xa lạ
Ngẩn ngơ buồn trước một thoáng heo may

Thấy gì không hả phố chiều nay
Những chiếc xe thồ rời nội thành trở về tổ ấm
Sau một ngày không bình lặng
Vẫn thấy nụ cười trên môi cô gánh hàng hoa

Thấy gì không hả phố chiều qua
Giờ tan tầm từng dòng người ùn tắc
Sao phố không tự mình thắc mắc
Giá lòng mình rộng hơn một chút có hay không?

Những lúc buồn lại đạp xe thong dong
Ngắm phố và ngắm những con người rất phố
Cô quét rác áo xanh
Những em bé đánh giầy
Dòng xe vẫn trôi nhanh
Vẫn tự hỏi sao lòng mình không rộng hơn một chút?

2002

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau


Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh..
và em…
Chúng ta
Và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa
Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu
Mỗi con người có riêng một nỗi đau
Một nỗi riêng tư sao chẳng thể ai chia sẻ
Dẫu có yêu người đến cồn cào như thế
Chẳng nói lên lời bởi có đến được đâu
Bởi có những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm với nhau
Vẫn loay hoay giữa bộn bề cuộc sống
Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Đi bên người như đi với hư vô
Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
Muốn đan tay em vào tay anh quá
Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?
Muốn cùng anh đi giữa những cơn mưa
Muốn cùng anh đi nhạt nhoà trong nắng
Muốn cùng anh đến một miền xa vắng
Nhưng mình vẫn là hai nửa chẳng thể nào giao nhau…