Những bài thơ hay về tình yêu,về mẹ

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Ghét thơ


Mới yêu - Em tưởng anh hiền lắm
Tâm lý đẹp trai, mỗi NGHỊCH NGẦM
Đâu biết đào hoa, anh giỏi thế
Nhắn tin dù máy ở trong quần

Tình buồn



Mặt sáng ngời - Em gái thợ may
Hiền ngoan, da trắng,tóc đen dài
Ao ước con dâu mẹ anh đố
Trổ hết tài anh vẫn tuột tay


Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Chờ một người


Tôi đánh mất mà không hề níu giữ
Bởi những điều biết chẳng thuộc về tôi
Đừng gởi mộng mà làm đau năm tháng
Rồi sẽ phai như một áng mây trời.

Thôi người ạ xin đừng làm tôi khóc
Để bình yên tôi còn có lối về
Tôi sợ lắm cung đàn kia lỗi nhịp
Trái tim mình lạc lối giữa đam mê.

Quên đi nhé tôi chỉ là cơn gió
Đến và đi không đọng luyến lưu gì
Tôi xa thẳm và buồn hơn cổ tích
Tôi xin người thôi hãy cứ quên đi.

Đường người bước rồi thênh thang nắng ấm
Nẻo tôi về chờ sẵn những cơn mưa
Người cứ vui và rồi người hạnh phúc
Thương gì tôi – một chiếc lá lạc mùa…

Nếu không là yêu


Nếu không phải là anh yêu em
Thì chuyện chúng mình gọi tên gì được nhỉ?
Là những nghĩ suy, những cơn mộng mị
Hai đứa lạc đường, lạc lối gặp nhau.

Nếu em không là người đến sau
Và anh cũng cô đơn hiện tại
Em có thể nắm tay anh suốt quãng đời còn lại
Hai đứa cùng nhìn về một phía nhé anh.

Dẫu người ta bảo yêu thương mong manh
Dẫu tình yêu chẳng thể là vĩnh cửu
Em sẽ tôn thờ khoảng thời gian hiện hữu
Mắt đắm nhìn và lướt nhẹ làn môi.

Và em chỉ yêu riêng anh thôi
Của ngày hôm nay, ngày mai và cả về sau nữa
Dẫu ngàn năm sóng vẫn không ngừng vỗ
Dẫu đất trời vẫn mãi mênh mông.

Thơ tình duyên muộn


Từ khi đôi má đỏ hây hây
Em tập thêu thùa, tập vá may
Chim sáo trước sân bay tới đậu
Em mừng: sắp được lấy chồng đây.

Những lượt thu về, em thấy xuân
Trên đôi má nõn lại phai dần
Và lòng em chẳng còn nao nức
Như lúc trăng lên đốt khói trầm.

Người nói duyên em đã muộn màng
Bởi vì nghèo khó chẳng xênh xang
Nhưng xuân em chín từ năm ngoái
Há phải vì em áo nối quàng.

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Thơ tình buồn


Buồn này biết sẻ cùng ai 
Buồn sao cứ mãi dẳng dai thế này 
Buồn đêm rồi lại tới ngày 
Buồn tình nên mới dọa đầy tấm thân
Buồn này âm ỉ thâm tâm
Buồn con chim sáo âm thầm sang sông 
Buồn người quân tử thay lòng
Buồn đôi Loan Phượng sổ lồng ngác ngơ 
Nỗi buồn này đến bao giờ
Buồn sao người cứ thẩn thờ sông tương 
NguyenNgoc

Em sợ


Em sợ một ngày anh quên những vần thơ
Và vô tình trước điều em trăn trở
Nổi nhớ đóng băng trên từng nhịp thở
Tình yêu em thành quy luật trò đời

Em sợ một ngày anh sẽ nguôi vơi
Trước mắt em nồng nàn và môi em khao khát
Em đứng bên lề để nghe hồn tan nát
Anh hững hờ mang say đắm về ai

Em sợ một ngày anh không dành cho em
Từng phút giây vội vàng,khan hiếm
Mùa thu xưa vàng phai kỷ niệm
Chiều lạnh lùng...góc phố nhạt màu son

Môi ngập ngừng cắn trái sầu non
Thân đau ngã theo chiều dài nổi nhớ
Ký ức hiện về xanh xao một thuở
Em cô đơn trong hạnh phúc mây mờ.