Những bài thơ hay về tình yêu,về mẹ

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Em đã hiểu


Em đã hiểu : Tình yêu từ đôi mắt
Vì thẹn thùng, nên thẹn mặt bỏ đi
Nhưng trong tim đã ghi đậm những gì
Lần đầu gặp _ Cớ chi lòng nhung nhớ !

Bỡi bất ngờ, nên lòng ta bở ngỡ
Muốn ngỏ lời _ E sợ tiếng gièm pha
Lạ chi người ! ? Mới gặp đã thiết tha
Sao không ngại "người ta" đây hờn dỗi

Anh như nước mây, tháng ngày trôi nỗi
Em cứ chờ và mãi đợi vẫn vơ
Nhưng ai kia, lòng thanh thản, ơ hờ
Ngày tương hợp, chỉ chờ trong tuyệt vọng

Tinhkhoi

Không và có thể


Không thể nào tôi quên được em
Những đêm đông lạnh gió xuyên rèm
Hay mưa lách tách rơi mái lá
Là lúc mà tôi nhớ em thêm

Nhớ em mái tóc xoã buông dài
Đôi mắt ưu buồn nét liêu trai
Dẫn dụ hồn tôi vào trong mộng
Bỡi hương sắc ấy quá trang đài

Có thể rồi em sẽ quên tôi
Tim em - Người khác ngự trị rồi
Còn tôi là bóng mờ quá khứ
Lỡ một lần yêu - Chỉ thế thôi

Có thể rồi em sẽ lấy chồng
Tình tôi như thế - Kể bằng không
Ông Tơ, bà Nguyệt chơi cắc cớ
Nữa chừng đã ngắt sợi chỉ hồng

Người tôi yêu


Người của tôi thương có tóc dài
Mái tóc đen huyền phủ bờ vai
Tuổi độ xuân xanh tròn mười bảy
Đôi mắt nhung tròn ngỡ mắt nai

Nàng thường hay buông tiếng thở dài
Trông về xa thẳm như nhớ ai
Thương cha, nhớ Mẹ, bạn bè cũ
Bặt vô âm tín đã lâu ngày?

Em thường đi "shop nighty nine"
Áo quần mua sắm "Second" tay
"Chìu nàng" nên tôi đâu dám cãi
Sợ nàng "phật ý" sẽ nói nhây

Thế nhưng nói đến chuyện bạc bài
Nàng không hề tiếc, chơi thẳng tay
Tiền túi, nhà băng, đều ráo cạn
Bây giờ hai đứa phải ăn mày

 

Không còn là mộng


Trong giấc chiêm bao tôi ngỡ ngàng
Khi thấy nàng đang sống giàu sang
Người yêu của tôi đang êm ấm
Trong giấc nồng say bên cạnh chàng

Có lúc mộng du tôi lang thang
Tìm qua phố cũ bổng gặp nàng
Nhếch miệng cười khinh em bèn hỏi
Người yêu đâu rồi lại đi hoang ?

Tôi tỉnh giấc mơ dạ bàng hoàng
Phải chăng em thật sự sang ngang ?
Có phải chiêm bao điềm báo trước
Rồi đây tôi sắp phải xa nàng ?

Thật sự là đây chẳng phải mơ
Em tôi không đợi chẳng giã từ
Ba năm thề hẹn như không có
Người lấy chồng xa tôi thẩn thờ

Đã xa rồi


Thôi đã hết rồi em cứ đi
Tình duyên dang vỡ mơ ước gì?
Kỹ niệm sẽ nhạt theo năm tháng
Lưu luyến thêm nhiều cũng phân ly

Vai sánh bên vai bước theo người
Vui vầy bên họ sống chung đôi
Nghĩ đến anh chi cho đau khổ ?
Thêm bận lòng nhau lúc ly bôi

Từ đây đã cách biệt đôi đời
Em có gia đình anh chơi vơi
Kể như ta phải xa nhau mãi 
Cố nhân em hởi! đã xa rồi

Em sẽ yêu anh


Em sẽ yêu anh suốt một đời
Dù cho trăng hẹn có đầy vơi
Mặc cho nhân thế bao thay đổi
Em chỉ riêng anh chẳng đổi dời

Em sẽ yêu anh mãi ngàn năm
Dù rằng thân xác phải bập dầm
Dười lằn roi Mẹ răn dạy dỗ
Sợ con lạc lồi vướng sai lầm

Em sẽ yêu anh dù khó khăn
Khuyên anh nhẫn nhục chớ bâng khuâng
Có ngày cha mẹ thương nghĩ lại
Cho duyên đôi lứa được kết thành

  

Tha thứ


Ghét anh quá ! sao anh trễ hẹn?
Để em đây mắc cở với người
Nhìn họ đang âu yếm, cười vui
Em ngượng nghịu, cắn môi suy nghĩ :

"Anh đến trễ! Vô tình ? cố ý" ?
Em không còn lý trí giải phân
Phải chăng em bạc phước vô phần ?
Tình không được anh yêu trọn vẹn ?

Chiều dần buông, anh rồi chợt đến 
Em quá mừng, e thẹn cúi đầu
Lời lỗi xin, anh nói một câu
Em cảm động, ngã đầu tha thứ